Tuesday, May 1, 2007

Khung Cửa Sổ


LỜI KỂ BÊN KHUNG CỬA SỔ
Thể Như
Và này các Tỷ-kheo, thế nào là các lậu hoặc phải do phòng hộ được đoạn trừ? Ở đây có vị Tỷ-kheo, chơn chánh giác sát, sống phòng hộ với sự phòng hộ nhãn căn. Này các Tỷ-kheo, nếu vị Tỷ-kheo ấy sống không phòng hộ với sự phòng hộ nhãn căn, các lậu hoặc tàn hại nhiệt não có thể khởi lên. Nếu sống phòng hộ với sự phòng hộ nhãn căn, các lậu hoặc tàn hại nhiệt não ấy không còn nữa. (Trung Bộ Kinh tập 1, Kinh Nhất Thiết Lậu Hoặc)
Những giọt mưa to nặng đã đập xuống mui xe, người tài xế bật quạt nước xóa bớt bụi nước làm mù mịt kính trước. Chẳng bao lâu mưa xối xả, hai cái càng quạt nước đã làm việc hết côt nhưng kính xe vẫn như bị một cái mền trắng phập phềnh đấp kín. Mọi người bên trong không thể thấy gì cả ngoài những màn nước trắng xóa từng đợt rào rạt bao trùm. Chiếc xe bổng rung mạnh. Tiếng va đập, tiếng những mảng thép nghiến vào nhau, tiếng kính vở, tiếng la hét thất thanh. Tiến có cảm giác bị nâng lên. Rồi mọi chuyện chung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường. Giờ đây chỉ có tiếng rầm rì nho nhỏ của cái máy lạnh. Tiến mở mắt ra. Mọi vật đều có một màu trắng nhợt nhạt. Cô y tá nhỏ nhẹ: “Chú không nên cố cử động”. Câu nói như một lời an ủi cảm thông vì dù có cố gắng Tiến cũng không cử động được. Tay chân thân thể và cả phần đầu đề bị giữ chặt. Đặc biệt cần cổ đã được ‘gia cố’ bằng một cái niềng chắc chắn.
.
Phòng có hai giường, đặt sát khung cửa sổ duy nhất của gian phòng là chiếc giường của một bệnh nhân khác tên Đoài, một người đã qua hết tuổi trung niên, có giọng nói đều đều, chậm chậm. Thời gian trong bốn bức tường bệnh viện trôi thật chậm chạp. Tất cả những gì mà Tiến có thể nhìn thấy trong ngày là một khoảng trần nhà màu trắng nhợt nhạt. Nếu muốn ‘thay đổi không khí’ cho đôi mắt thì Tiến phải dùng khoảng cử động rất hạn chế của cánh tay cầm một cái gương phản chiếu soi chếch sang giường bên.
.
Mấy hôm sau, ông Đoài đã ngồi dậy được, và thường xuyên xoay người sang khung cửa sổ nhìn xuống cảnh trí bên dưới. Hai người cùng cảnh ngộ đã biết về nhau nhiều hơn. Ông Đoài là một nhân viên làm việc trong một kho hàng. Ông bị tai nạn khi một khối hàng lớn nặng nhiều tấn đổ ập lên người. May sao, ông thoát chết nhưng phải nằm viện từ cuối năm ngoái.
.
Từ ngày đầu sau khi tỉnh dậy đôi mắt của Tiến đã bắt đầu thích khung cửa sổ của ông Đoài. Mỗi khi Tiến muốn ‘nhìn xuống’ khung cửa thì phải ‘thông qua’ lời kể của ông ta. Ngày giờ trong bệnh viện như kéo dài ra; dài lê thê. Tươi tỉnh nhất trong ngày là khoảng thời gian nghe giọng nói trầm trầm đều đều của ông Đoài miêu tả và tường thuật những cái đang diễn ra dưới khung cửa sổ. Nơi đó có một cái công viên bên cạnh một một trường học cấp một (theo lời kể của ông Đoài). Ngoài ra khoảng tươi tỉnh đó ra, thời gian còn lại của Tiến trôi lừ đừ vô vị từ sáng đến tối, nhạt nhẽo đến độ không chịu nỗi, nhất là phải đối diện liên lục với cái khoảng trắng nhợt nhạt của trần nhà.
.
Ông Đoài có vẽ cố gắng tường thuật cái ông nhìn thấy bên dưới để ‘phục vụ’ cho Tiến: “Đó là một công viên nho nhỏ nhưng xinh xắn với những luống cỏ xanh ở giữa có điểm những bụi hoa soi nhái, mồng gà... có những đoạn đường tản bộ trải sỏi; hai bên là hai hàng cao kiểng...”. Lời kể nhất thời có làm giảm cái đơn điệu tẻ nhạt của cuộc sống trong bốn bức tường hẹp nhưng dần dà Tiến có cảm giác chán nghe cái giọng nói đều đều cố hữu của ông. Càng chán nghe Tiến càng thèm được nhìn trực tiếp bằng đôi mắt của mình. Ngoài cảm giác nhàm chán đã nhen nhúm cảm giác ganh tỵ tự hồi nào. Tiến suy nghĩ: Tại sao ngẩu nhiên ông lại ngày ngày được sở hữu cái mà mình thèm muốn? Tại sao mình không được thấy trực tiếp mà phải có ông làm trung gian kể lễ? Mình phải chịu tình cảnh này cho đến khi nào? Thế là, trong thâm tâm của Tiến, ông Đoài là vật cản. Có lúc mơ hồ Tiến cảm giác không muốn có mặt ông ta.
.
Mấy đêm nay, ông Đoài ho nhiều. Ban ngày, tuy giọng nói yếu đi ông vẫn không quên ‘tiết mục tường thuật cuộc sống’, cứ đúng giờ là ông nhìn xuống cửa sổ rồi kể chuyện cho Tiến nghe: “Có một vài người đang ngồi bên băng đá, những đứa bé chơi trò trốn tìm rượt đuổi quanh mấy gốc cây nhỏ cạnh hòn non bộ... Rồi một nhóm khá đông người đi vào công viên; họ đi vào cái hồ tắm ở giửa. Con chó nhảy ùm xuống hồ ngoạm lấy trái banh mang lại cho chủ...” Giọng nói yếu dần và câu chuyện không mạch lạc chấm dứt nữa chừng khi ông Đoài thiếp đi vì mệt mõi.
.
Đầu hôm, ông ho nhiều hơn. Đếng ho từng đợt rồi co giật. Tiến rùng mình, hình như không ổn rồi. Hơn một lần tay của Tiến đã chạm vào nút gọi y tá nhưng không biết tại sao lại không ấn xuống. Ông Đoài lại co giật, quaằn oại, người của ông như muốn rơi ra khỏi giường. Ngón tay của Tiến lại chạm vào nút gọi khẩn cấp. Mãi cho đến khi tiếng tiếng ú ớ tuyệt vọng của ông Đoài phát ra rồi lịm dần thì như một cái máy Tiến bấm nút liên lục. Nhiều người chạy đến. Sau một hồi xoay sở họ mang ông đi khi trời chưa kịp sáng.
.
Hôm sau cô y tá đến dọn hết những gì còn sót lại; vừa làm việc vừa nói với Tiến: “Dĩ nhiên chiều nay tôi sẽ dời ông sang bên này. Dẫu sao thì nhờ bác Đoài mà ông đã thưởng thức được cuộc sống sinh động bên dưới. Chắc là ông sẽ nhớ thương bác Đoài nhiều lắm. Bác Đoài là một người tốt.”
.
Tiến biết cô y tá nói đúng. Thế nhưng nổi buồn nhớ một người dưng đã chết làm sao so được với niềm vui đang hiện dần ra trước mắt. Tiến đang tiến đến rất gần cái mà Tiến khao khát. Niềm vui đang chực chờ Tiến. Ánh sáng của niềm vui đã ló dạng và càng lúc càng rõ ràng hơn. Hơn nữa, Tiến đã được tháo bỏ cái niềng cổ rồi.
.
Chiều hôm đó, sau khi cô y tá đẩy chiếc giường của Tiến nằm, đặt song song với khung cửa sổ. Lòng rộn rã vì cũng đã đến giờ ‘tường thuật’ hàng ngày, Tiến hồi hộp xoay người hướng mắt xuống với tất cả những dự tưởng về cuộc sống sinh động bên dưới kia. Khi tâm trạng háo hức đã đạt đến cao độ, Tiến nín thở từ từ trịnh trọng mở mắt...
.
Tiến sửng người, bàng hoàng như chợt tỉnh cơn mê. Phía dưới chẳng có gì ngoài tường gạch bê tông của một bãi đậu xe bệnh viện. Hai dòng nước mắt lăn xuống. Thì ra những câu chuyện được giọng nói đều đều mệt nhọc của ông Đoài kể lại suốt thời gian qua chỉ là ‘sáng tác’ để ‘phục vụ’ Tiến. Bây giờ Tiến mới hiểu rõ hơn câu nói của cô y tá: “Dẫu sao thì nhờ bác Đoài mà ông đã thưởng thức được cuộc sống ‘sinh động bên dưới’. Chắc là ông sẽ nhớ thương bác Đoài nhiều lắm...” Những giọt nước mắt vị kỷ này đâu có giá trị vì. Mong sao trong đó có một vài giọt thương tiếc cho người bạn quá cố và một vài giọt ân hận dẫu muộn màng.
.
Đã có bao lần trong cuộc đời, vì lòng ham muốn vị kỷ mà bạn đã trở nên vô tình, lãnh đạm trước những nỗi khổ niềm đau kể cả sự an nguy của người khác. Lòng ham muốn khi đó đã che mờ lương tri và làm vẫn đục tâm hồn trong sáng của bạn. Khi bạn đã bị lòng ham muốn ám ảnh thì tất cả những người trên con đường mà bạn muốn đi đều trở thành ‘vật cản’ dù ham muốn đó thật đơn sơn: được nhìn xuống một khung cửa sổ.
(phóng tác theo Danai Chanchaochai)

No comments: